Mặt trời đang ló ngọn tre xanh
Bà mối ông tơ còn buông mành
Thanh mai trúc mã phải nán lại
Chẳng cậy nhờ ai người mối manh
Gái hợp vừa chàng mình tự đến
Hai nhà thuận ý kết thành danh
Ngày mà tổ chức đông vui vẻ
Trúc mã thanh mai kết duyên lành.
Tổ quốc thiêng liêng trái tim rung
Được cất lên từ các vua Hùng
Từ chốn trong nôi trong lòng mẹ
Đến cả biển đảo chốn xa xôi
Hãnh diện thiêng liêng non biển đảo
Nào ai có biết dáng tung hoành
Non xanh lớn bởi anh hùng vĩ
Thế kỷ hai mươi truyền sử xanh.
Để tập làm thơ vận truyện Kiều
Thơ đường từ nhỏ vẫn thương yêu
Luật niêm nghiêm túc thanh tao nhã
Thuật ngữ uyên thông bác học siêu
Sáng sớm mây trời trong hứng khởi
Vầng dương sáng đỏ nhuộm mây chiều
Thấp thoáng kiều diễm nàng thơ bén
Đậm đà say đắm quyến luyến duyên.
Nhân xá tội vong nhân rằm tháng 7
Bóng ai thấp thoáng bên cồn ơi
Muốn hỏi cô em thử mấy nhời
Cứ lặng đi rồi chiều tắt nắng
Đang tuổi thiếu thời chớ rong chơi
Thanh niên giỏi giang nhiều đổi mới
Đường ăn nhẽ ở thuận hiểu đời
Say mê học hỏi làm người lớn
Rạng rỡ tương lai ai cũng mời.
Đèn chong trăng mọc người chưa ngủ
Gà nhà gáy đã tang tảng rồi
Chưa ngủ không vì bệnh mất ngủ
Ngủ đêm vẫn quen mền cháu rơi
Chưa ngủ cho cháu được vui chơi
Trái tim rung động tình lưu luyến
Cháu mai đánh giặc thắng Bác vui
Nghĩa vụ quân hoàn tất cả cười.
Con ngoan ở mẹ và ở cha
Đường không đi mọc cỏ tranh gà
Sống trên đời có hoa có lá
Là tình thân đặng gắng thương
yêu
Con ơi hãy giữ mười điều hiếu
Đường cách mệnh phải liệu phải
lo
Giết bọn sâu mọt hại dân nước
Giặc giã đánh cho hết bạo tàn.
Quả vườn nhà
Quả quý trong vườn xứ Nhật về
Giống anh đào ngát sắc hương quê
Vừa cho hoa đẹp màu hoa huệ
Tao nhã thanh cao quả giống lê
Cắt tỉa cành mai năm ngoái chiết
Năm nay nẩy rộ rất nhiều hoa
Chắc là quế hoè vườn xuân chín
Hội hoa viên mãn thắm đề huề.
Thơ mời hoạ
Quán trước thôn sau tựa khói lồng
Bóng chiều man mác có chừng không
Theo lời kèn giục trâu về lối
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng
Tát nước tràn bờ cho lúa lớn
Bùi nhùi đứng đuổi chuột, cò, rang
Từng hàng lúa thẳng đang mơn mởn
Bát ngát rau xanh quanh xóm làng.
Thơ hoạ:
Trăng lồng đáy nước, nước mây lồng
Ngả bóng chiều tà cầu vồng không
Mờ đi bóng nguyệt đường quen lối
Ngõ xóm quanh co chạng vạng đồng
Mương ao bờ đập như rộng lớn
Tiếng ễnh ương, bìm bịp, cà rang
Trẻ nhỏ con thơ nhìn mơn mởn
Khúc nhạc ngân vang rộn xóm làng.
Giầu hai con mắt long lanh
Đôi mắt đắm đuối có anh nao lòng
Mắt khi ứa lệ ớn lòng
Thức đêm ai nấy chờ mong tin sầu
Mắt hiền là mắt bồ câu
Mắt đen là mắt chưa đâu lo nghèo
Đôi mắt xếch quắc thước, nheo
Thì người quyết đoán cảnh nghèo vượt qua
Vui sao đôi mắt như hoa
Đón mời lại được thấy ta đã về
Lá răm vượt bể khỏi chê
Nó là cửa sổ thoả thuê thử lòng
Đôi mắt hai mí nâu tròng
To tròn là mắt có lòng thẳng ngay
Tô son điểm phán mi mày
Biểu diễn ai biết mắt này của ai.
Nửa vầng trăng sẻ làm đôi sao
Chữ đức thánh hiền dậy thế
nào?
Lời bậc tiền nhân tìm triết
lý
Thầy đã trăn trở học dậy cao
Cả lứa học sinh theo răm rắp
Chữ nghĩa nên người, đức
thanh cao
Là đấng trâm anh thành bại
chớ
Thầy mà buồn, các bạn lao xao.
Nếu hệ sông Hồng giống các sông
Chẳng mầu phù sa trải cánh đồng
Thẳng cánh cò bay ruộng lúa tốt
Nguồn thuỷ hải sản vô vàn đông
Nếu hệ sông Hồng giống các sông
Chẳng đất gan trâu đất sét mầu
Nghề gốm đi đầu thời Chu - Đậu
Đồng mầu, cả trâu bò, ngọc châu
Văn hoá lúa nước nghệ sĩ khơi
Múa rối, chèo cổ các trò vui
Du lịch tâm linh nhiều lễ hội
Sáng tác nhạc, hoạ, thơ để đời
Ngoạn cảnh du thuyền khắp mọi nơi
Trời xanh mây trắng cá lượn chơi
Thuỷ mặc tranh phô bức ảnh đẹp
Áng thơ lai láng say lòng người.
_______________
* Đất gan trâu ở sâu nơi
xoáy nước dùng nuôi cá bột (cá nở trong tuần).
Anh về mua chiếu Hới mời
Rải ra cho khách lại chơi hát chèo
Chiếu Hới bền chẳng mốc meo
Têm trầu cánh phượng ăn cheo, giải nằm…
Anh về mua kén tơ tằm
Áo the, nái, lụa mua dăm bẩy mầu
Sáo Trương Chi, cước cần câu
Trẩy hội phố Hiến đi cầu Tịnh Xuyên
Xuống di tích văn hoá nguyên
Thương La Trần, Lý vẫn truyền sử xanh
Xuôi về phố Hiến vẽ tranh họa đồ.
Năm mới tới rồi cảnh chẳng nghèo
Đào, mai, quất đẹp, bày hàng… treo
Bon sai, trái chín hoa, rau, quả
Mứt tết, đồ chơi, pháo hoa reo
Tri túc, tâm hồn người phấn chấn
Ai còn lao động chẳng gieo neo
Nhà nhà hội tụ: An khang, phúc
Toàn Đảng nêu cao vững lái chèo
Có mấy lời cung chúc mọi nhà
An khang, trường thọ sống chan hoà
Ngân lượng ào vào giầu khôn tả
Trí tuệ, đầu tư rạng rỡ ra.
Tôi có quen một người con gái
Đất có triệu voi là của nàng
Tình như nước Hồng Hà Cửu Long
Dáng uốn cong
ngang hàng chữ S
Tôi đã quen khi mưa bom đạn
Đất trời còn loạn lạc chơi vơi
Yêu nàng yêu lắm nàng ơi
Đánh Pháp đánh Mỹ chẳng xa rời.
Thu qua xào xạc chùm hoa rớt
Bởi lẽ cây đời vẫn đổi ngôi
Trái gió con tim ta thổn thức
Luân hồi đời trắc trở qua thôi
Chị đã xuân trạc ngoại tứ tuần
Còn mong gá ngãi thanh cao mãi
Chẳng lẽ lần khân hết tuổi xuân
Nuôi con đỡ đầu cho an phận.
Cởi áo cà sa khoác chiến bào
Trúc ngà làm gậy vượt gian lao
Trượng thiền quét sạch Mỹ xâm lược
Theo gót Trưng Vương: nữ anh hào.
Kinh Bắc quan họ, núi đồi xen
Nhà gỗ, đá ong, chiếu, buông rèm
Xoè ô, ba tầm, quạt đón gió
Liền anh liền chị hát thâu đêm
Vang rền, nền, nẩy ngân xa mãi
Mời mọc trao tình thắm - thắm duyên
Lả lơi khách đến đừng về vội
Chuột đồng, gà đồi, rô nướng xơi.
Chia sẻ cùng chú
Đỗ Duy Thành
Đồng Hỷ - Thái Nguyên
Số đã long đong hoài - vợ mất
Gian nan khổ túng lại buồn phiền
Đời người ngắn ngủi đâu làm lại
Ở vậy thôi đành cho nó xong
Chuyên Cóc xưa - Chàng hoàng tử giỏi
Vô tình Cóc gặp Thục quyên say
Đời người vận may đâu có dễ
Mộng tưởng làm chi để nhanh già.
Người ngồi mơ với mộng
Duyên kia ai ơ thờ
Buồn nghe từng giọt đọng
Ngỡ ngàng trong cơn mơ
Thiên thu sương sầu rơi
Nghe lang thang tơ trời
Ơ hờ như cơn mộng
Mấy mùa thương người ơi
Đêm qua nghe gió thổi
Đêm nay hoa rụng rơi
Mùa xuân nào có đợi
Ai nghe chăng đôi lời.
Xuống ẻ cùng em hái quả sim
Có ưa mầu tím chúng mình tìm
Sao anh lại hỏi mầu em thích
Trái tím sim mua hiện thuỷ chung
Chữ tín cùng em gìn giữ mãi
Về sau dẫu có bể dâu gì
Cầm lòng vượt khó cùng anh chịu
Chẳng trách ai đâu em ngậm sầu!
Tháng mười thóc cười người no
Nhà nông đi tậu con bò ăn rơm
Chắt chiu khoai sắn thay cơm
Sắn bùi trong dạ khoai thơm trong nhà
Sau mùa cày vỡ ruộng ra
Lúa chiêm được ải mưa sa no lòng
Tháng mười bòng chín hồng tai
Na giai, củ ấu hai gai đã mòn
Sen tàn thu cúc nở non
Chuối tiêu mầm quả vải còn ra ngôi
Vườn chanh bới gốc quét vôi
Cây nhãn tỉa bớt cành chồi dài đi
Nhà nông chăm bón thuận thì
Đất nào cây ấy vận bì* giầu lên.
*Bì: là đua tranh
Về miền gạo trắng nước trong
Mùa mưa này thấy nặng lòng xốn xang
Trời mưa ướt lá trầu vàng
Quả khế mau chín hoa càng rộ bông
Mái chèo điệu lý bên sông
Giọng nam ai đặm xuôi dòng Cần Thơ
Ngọt ngào em đón anh vô
Hỏi ai bến ngóng lướt bờ sầu riêng
Nghiêng nghiêng chiếc nón làng Chuông
Tặng em khi đến miệt vườn dừng chân
Bốn mươi năm tái hội lần
Mà sao khoảnh khắc nhanh chân đổi đời
Mới đây sau thời đổi mới
Rồng cầu chín sông dài tới Ninh Kiều
Thành phố đẹp biết bao nhiêu
Hàng cây thốt nốt chợ chiều Cái Răng
Ghe đậu chi chít đêm trăng
Cầu Hang cắt lốt, băng băng sóng bờ
Mênh mang sông nước điểm tô
Cao ốc - biệt thự hoa cờ vàng son
Tây Đô sánh đẹp Sài Gòn
Hãy còn mở cõi các hòn đảo xa.
Lẻ loi câu lục si tình
Để cho câu bát rập rình sánh đôi
Bén duyên nẩy lộc xanh chồi
Đơm hoa kết trái thành đôi bạn tình
Đa đoan câu hát cười xinh
Để cho câu lục hết mình với thơ
Con tằm rút ruột nhả tơ
Dệt nên lục bát tỉnh mơ say tình
Ba nghìn hai lẻ năm tư
Câu thơ lục bát Tố Như - Truyện Kiều.
Em mời ăn một miếng trầu
Nghe sao ngọt xớt hương cau đầu mùa
Tay nâng khay, mắt đong đưa
Không ăn cầm lấy cho vừa lòng em
Ăn trầu rồi càng thân quen
Bởi say câu hát thấy thèm Lọ lem
Bây giờ trắng nõn xuân tròn
Dẫu nên duyên hay dẫu còn hứa hôn
Phong ba, lũ quét, sóng cồn
Say trong lao động luyện khôn dịu mà
Lớn dần Lọ lem
tiên sa
Quạt quỳ tay múa lời ca ngọt ngào
Mời trầu liền chị thanh cao
Tìm câu ngồi tựa song đào đến chơi
Người ơi ở lại em mời
Dao sắc chém đá nung vôi têm trầu
Ngày đầu xa âu nghĩ đâu
Liền anh liền chị giờ câu chung tình.
Ráng chiều khuất nẻo hạt mưa rơi
Rung chuyển ầm vang chớp giật rồi
Nóng nực lui đi làn gió thoảng
Thướt tha áo mỏng dính che thân
Nhưng mưa cứu vớt ngàn cây lúa
Bởi biết bao ngày nắng héo dần
Trận lốc lan ra tiếp bão gần
Ngoài khơi sóng cuộn nổi mây vần.
Tình nghĩa kể chi giầu với nghèo
Cả đời lẽ ấy vẫn mang theo
Đôi điều bạn muốn thì xin hoạ
Mấy ý lòng thành cũng liền gieo
Rạng rỡ trời xuân hoa nở sớm
Buồn thu bảng lảng bóng mây chiều
Heo may về lá vàng trút xuống
Chợt nhớ rừng xưa nước suối reo.
Duyên tình ai đặng mà say nhỉ
Nặng tiếng tơ lòng với phú thơ
Sướng vui buồn tủi cũng làm ngơ
Thơ là lẽ sống như tin Đảng
Phẩm giá nhân văn trí tuệ thơ
Tựa như bình dị bánh xe lăn
Đều đặn hàng ngày tay khéo vững
Kéo cả nàng thơ gặp chị Hằng.
Tôi có quen một người con gái
Nàng tên gọi Đinh Hương
Đoan trang hiền dịu khiêm nhường
Mặt thoa da phấn dễ thương chung tình
Cùng học thuở học sinh ngày ấy
Đinh Hương cùng đã nẩy khiếu năng
Văn chương nhiều bạn không bằng
Thầy yêu bạn mến siêng năng học hành
Áo có rách thương anh quần vá
Trải bể dâu sóng cả tu thân
Từ tình thân - ngày thêm gần
Bao vất vả bấy nhiêu lần sẻ chia
Kia tiếng gọi biên cương đưa tới
Tốt nghiệp xong như cởi khỏi lồng
Về miền sơn cước bão dông
Xã Chi Lăng, Thoát Hoan đồng ngày xưa
Quân bành trướng chúng vừa ào trận
Chiếm đất, giết dân uất hận cao
Như đàn chó gặp hổ vào
Giết Đinh Hương cùng biết bao nhiêu người
Anh em ơi cùng chị em ơi!
Lời em chưa dứt - thời chết oan
Hay chăng bởi lũ giã man
Bên em vang dậy muôn ngàn “xông lên”
Dưới suối vàng em hay chăng nhỉ?
Cuộc đời em như thể đẹp rồi!
Mất em còn có chúng tôi
Có toàn dân tộc nặng lời báo ân
Đoàn kết lại chúng quần tiến bước
Nói gương em, oan trái phải đòi
Biên cương hải đảo không rời
Đất của ta cả biển trời của ta.
Hai ta đã yêu nhau
Còn thầm thầm kín kín
Gặp nhau mình bịn rịn
Xa nhau lòng nhớ thương
Nay gặp lại trên đường
Em đỏ mặt quay đi
Anh về nhà luyến tiếc
Nên nói gì cho được?
Nhớ lần đầu gặp gỡ
Lời tỏ tình bỡ ngỡ
Người lặng nhìn hoa nở
Em bấm chân cỏ đường
Rồi lưu luyến vấn vương
Câu thương nhường em nói
Anh xưng gọi tên em
Tiếng trầm bổng thân quen
Tiếng vuông tròn sau trước
Ước ao gì mới được
Hai chữ anh “thơm em”
Em thẹn e dần quen
Nhoẻn miệng cười cùng hẹn
Mong sao ngày càng dài
Đến đường cho ngắn lại
Không tái tê lòng ai
Cùng hẹn đợi câu nói
Mơ tưởng tới tương lai
Bên nhà trai ngỏ lời
Em cười duyên như mời
Thế là em chịu rồi
Thưa cùng thầy mẹ tới
Thầy mẹ nhận lời mời
Cho chúng tôi thành đôi.
Không biết từ bao giờ biển sóng
Cứ ầm ào vang vọng vào đêm
Về ban ngày có phải trời quên
Hay tôi cùng quanh đây động đậy?
Người hối hả còn gió rung cây dậy
Nhả hơi thở lành của lá xanh
Làn nước mùa thu lạnh lẽo lành
Con trâu gặm cỏ con gà cục tác
Cả tỉnh nhà rộn ràng khúc nhạc
Nhạc đồng quê đổi mới xây đời
Người làm đường to rộng nơi nơi
Xây dựng mảnh đời không nghèo đói
Tiếng trống hội rộn cùng làm cỗ
Tiếng trẻ i ơ giọng học bài
Cả xe goòng hối hả tương lai
Vận chuyển đường dài, đường gần, ngắn
Thái bình ơi đê cao chắn lũ
Quạt điện vù vù toả mát xa
Điện, bếp từ, bình lọc, chậu hoa
Trang điểm cho nhà ta lộng lẫy
Máy cày máy bừa lại máy cấy
Chiều thấy bóng chuyền, trẻ nhảy dây
Dòng nước mát đặn đầy gốc lúa
Xua nóng oi nồng điều hoà nhà.
Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà
sang xuân
Tìm đâu cho thấy cố nhân
Lấy câu vận mệnh khuây dần
nhớ thương.
Sầu sẽ qua lo hoa chẳng nở
Dài ngày chờ ai nỡ bỏ ai
Ngày qua tháng lại mong vẫn lại
Ngắn dài hai bạn tựa bên vai
Đông tàn rực rỡ đón chồi lộc
Đà này quả sớm, giòn, thơm, giai
Sang năm người ấy năng đi tới
Xuân chẳng phí hoài đoá tương lai.
Lấy câu vận mệnh vơi dần
nhớ thương
Lấy đức làm trọng ở trên đời
Câu tục ngữ răn đừng buông lơi
Vận vào sách thánh hiền đã dậy
Mệnh số giầu sang sướng khổ rồi
Vơi đi nhọc nhằn vui cuộc sống
Dần già hiển vinh sẽ tới nơi
Nhớ rằng tu nhân tích đức sáng
Thương người khốn khó trời cởi cho.
Thánh Gióng về trời mẹ ở quê
Dẹp xong Ân, cưỡi ngựa đề huề
Làng Phù Đổng lập đền thờ thánh
Núi Sóc Sơn cổ, núi đôi quê
Núi vẫn song sinh anh mất thê
Thề rằng sống ở - Thác chung về
Không cho nhau sống thiên đình mãi
Một trái tim hồng núi song kề.
Chắt lọc đong đưa hạt gạo vàng
Thóc mùa thu hoạch được dần sàng
Phơi nong sạch sẽ cho vào cót
Chẳng mọt hư hao hạt gạo vàng
Quý hoá mang sang bên cụ lớn
Cho con học giỏi sớm cao sang
Trên đường mẹ gánh sa ao cả
Được giắt lên bờ giờ nói ra
Con thấy mẹ cha lòng biển cả
Con đâu hiểu hết đức cao xa
Nay mẹ về già con hối hận
Khi sinh con mới hiểu ông bà.
Giơ tay mẹ dắt lên chùa
Nghiêng mình lễ phép ngồi thưa thỉnh cầu
Nhỏ to niệm Phật từng câu
Chắp tay như mẹ - con đâu tỏ lời
Mẹ ơi! Con muốn ra chơi
Thấy mẹ khiến mắt con thôi ngồi thiền
Trông mẹ duyên dáng bà tiên
Biết rồi không dám làm phiền đến ai
Con chắp tay vái các ngài
Mẹ lại chỉ vào: học lại các ông
Bước lên uốn thu mình rồng
Phủ phục quỳ gối nghiêm không nói lời
Ba lần lễ nhập tâm rồi
Con cũng vào lễ bằng thời các ông
Sống khuôn phép tiên ông Khổng
Con đọc rồi Đức Khổng Tử viết ra
Nhớ khi đèn sách ông cha
Nhớ khi thơ phú vào ra luận bình
Con tôn kính bậc thi đình
Hay vào đám hội kính trình chúc thư
Mẹ giã từ dương thế sự
Con vẫn khư khư phải giữ nết nhà
Hai bên đức đạo tông gia
Tóc sương pha, bể dâu vẫn mẹ cha cậy nhờ.
Mỏng manh ẻo lả nhành hoa huệ
Dáng ngọc kiêu sa thế tỉnh quê
Họa tiết sơn dầu sao đẹp thế
Khắp nơi chiêm
ngưỡng đều say mê
Mê tranh hoạ sĩ Tô Ngọc Vân
Ra đời đã ngót bẩy mươi xuân
Con người tài hoa họa hình Bác
Hy sinh trong độ tuổi thanh tân.
Ngọn núi nghiêng soi xuống mặt hồ
Biếc xanh loang loáng cánh buồm nhô
Mây vờn, đèn điện in bể ngọc
Trăng vàng thấp thoáng hàng tre phô
Nhấp nhô người câu chỗ bờ Hồ
Bồng bềnh nhấp nháy dúi phao ngô
Con mối bị kéo lôi lên cạn
Buồm hạ tuần tra ghé đỗ về.
Gánh chèo qua cổng nhà em
Tối nay chèo Khuốc đan xen chương trình
Hội làng đàn chị rập rình
Em cùng các bạn tập hình người ơi
Lệ này từ thuở chín mười
Chiếu chèo trải thiết đợi người vào chơi
Dù cho vật đổi sao rời
Em đi đến hội phải chơi hết mình
Khúc nhạc tang tính tang tình
Láng giềng các chị tươi xinh ra rồi
Chị Hai cô Ba đó ơi
Trúc xinh chị đứng lả lơi song đào
Ba tầm, quần lĩnh, yếm đào
Liền anh: ô, mũ, the… nào có thua
Anh hát giọng trung trầm đưa
Liền chị đối đáp cất thưa: mời trầu
Xa đâu để lỡ nhịp cầu
Bởi làng kết nghĩa không đâu liền tình
Liền anh liền chị chúng mình
Gánh chèo với Quan họ thân tình giao duyên.
Quê hương tôi có những dòng sông
Mang tình yêu tới những cánh đồng
Mang hương lúa thơm bông khắp ngả
Đưa cánh buồm vượt sóng cả ra khơi
Quê hương ơi lưu luyến của tôi
Tình lúa gửi muôn nơi xa xôi
Điệu chèo câu ca đầy ấm áp
Ta ươm hạt ngọc vàng đánh át
Lũ Pháp bọn Mỹ quốc tham tàn
Giọt đọng phù sa đậm đà lan
Chan từng cây lúa cây hoa nở
Như cả đất trời rạng rỡ xuân
Hôm nay Thái Bình nổi nhiều lần
Đổi đời đổi cảnh đổi hương dân
Em là cô gái xưa năm tấn
Mỏng mày hay hạt ngát tuổi xuân.
Mục
lục
· Mời hoạ
· Dậy thôi
· Sánh đôi
· Sắp bão
· Hoạ
· Tơ tình
· Mời hoạ
· Mời hoạ
· Hối hận